Thứ Bảy, 14 tháng 4, 2012

MIMOSA - TRẦN KIẾT TƯỜNG
 
  Mimosa, từ đâu em tới?!
Nỗi băn khoăn, thắc mắc này chẳng phải của riêng ai? Mình nghĩ vậy! Mimosa từ đâu tới cũng được, chỉ biết rằng sắc vàng dịu dàng của Mimosa đã làm cho đất trời Dalat thêm tươi, thêm lãng mạn, thêm ấm áp mỗi khi Đông về. Mimosa với vẻ đẹp thầm kín, khiêm nhường nhưng quyến rũ đến nao lòng...
“Mimosa vàng trong chiều rất xanh
Đà Lạt buồn không khi em một mình
những con đường về
bước chân lặng lẽ
anh về đâu, cuối cuộc hành trình...
Đà Lạt nắng, rồi Đà Lạt mưa
ngày vui qua mau
nỗi buồn còn lưa
Mimosa vàng trong chiều bất tuyệt
môi đã run rồi
mà nói gì chưa?
Những ngày đi qua những tuần đi qua
nắng chênh vênh vì buồn
nắng rải đồi xa
bước lửng lơ chiều, lòng run tiếng nhạc
ngày sẽ qua
vàng Mimosa...
(Trích Sương Mù Một Thuở - Cao Cẩm Vân)

MONG MANH





Vệt sáng mảnh khảnh, yếu ớt đang cố lách mình qua vòm lá, một chút thôi muốn ngẩng đầu kiêu hãnh với chiều tàn muộn bằng sắc vàng héo hắt. Tia nắng mong manh.

Ngọn gió đi hoang vào chiều nhớ, len lén qua tóc mây, ngắm ngày đi chầm chậm. Ngọn gió mong manh.
Theo hồn ta bồng bềnh thời xa vắng, trói tim ta đau thắt dại khờ, thắt ngôn từ thôi lãng đãng khói sương, dệt áo thơ ta chiều nay mỏng mảnh. Tơ trời mong manh.

Cõi hư vô không lời hẹn ước, hay chỉ những lời hẹn ước không thành. Ta gắng sống bằng con tim yếu đuối, bằng chiều không tiếc nuối. Cuộc đời mong manh.

Rồi giấc mơ tan, gục đầu khóc miên man, chơi vơi đi theo chân ngày rã rời. Ngày buồn mong manh.
Một ngày với giọt cười trong veo trong nắng hanh hao, lăn tròn theo dốc nhớ hướng về phía mặt trời. Một ngày thôi xanh xao, một ngày long lanh môi mắt. Ngày thấy chiều êm ả trôi trong vầng sáng dịu dàng cùng gió lao xao tay vẫy, vi vút tiếng lòng âm thanh vi diệu. Chiều thấy tan đi bao điều phiền muộn, thấy hồn thôi mệt nhoài và ngập tràn hy vọng, tin yêu…

Thôi mong manh!